Thứ Hai, 30 tháng 12, 2013

Một giây nghìn đời


Trời thôi một trận lá vàng
Lăn theo con dốc đã đành ngưng xoay
Hư không chở thái hư này
Trôi qua thiên kỷ một giây nghìn đời

Thơ & Thủ bút Hạnh Đạt

Thứ Năm, 26 tháng 12, 2013

Trưa ru

Đong đưa từng khóm trúc vàng,
Trưa ru tĩnh mịch một làng hương thôn
Không gian như xé làm đôi
Một con chim vụt cánh rồi lại bay

Thơ & Thủ bút Hạnh Đạt

Chủ Nhật, 15 tháng 12, 2013

Quý thay tháng ngày


Nếu thấu chẳng được, phải tự tham tự ngộ, chẳng nên dễ dàng qua ngày, đáng quý thay ngày tháng!
[BNL-Khắc Cần]

Thứ Bảy, 14 tháng 12, 2013

Nhớ họa sĩ Bửu Chỉ

Họa Sĩ Bửu Chỉ ra đi vào tuổi 54 khi tài năng đang rực sáng. họa sĩ tài danh đã qua đời lúc 14 giờ 35 phút ngày 14-12-2002 tại Việt Nam.


Thời gian - Bửu Chỉ

Trăng thiên cổ - Bửu Chỉ

Thứ Tư, 11 tháng 12, 2013

Thể lộ kim phong


Tăng hỏi Vân Môn: Khi lá rụng cành khô thì thế nào?
Vân Môn đáp: Thân bày gió thu.

Thứ Hai, 9 tháng 12, 2013

TẢN MẠN - 1. Dễ chia tay

1- Em điện thoại cho tôi đôi lần, hơi lâu, tôi bảo; Đủ rồi, tốn tiền điện thoại lắm.
Em bảo: sử dụng điện thoại cơ quan.
- Thôi chết! Đó là ăn xén đấy.
Ban đầu, những việc nhỏ không để ý. Việc nhỏ không thấy, là tâm đã không bén nhạy với sự việc không tốt rồi.
Chúng ta thường nghĩ mình là người công bằng, là người tốt.
Một thi sĩ thốt lên rằng:
máu chảy trong ta
dối gian nhiều hơn chân thật.

2- Bạn hỏi: Sự việc để im trong tâm có là lỗi không?
Không lỗi với bên ngoài, với cán cân công lý.
Nhưng sự việc đó là gì, đang nuôi lớn hay đang cố từ bỏ mà chưa được.
Lỗi hay không mình biết rõ, nhưng khi hỏi, mong rằng nhận được câu trả lời là “Không lỗi!”

3- Xem quảng cáo trên truyền hình. Ngày xưa gởi thư cho nhau nhờ đến ngựa chạy biết bao dặm đường mới đưa tin đến. Ngày nay có chương trình gì đó thấy nhau qua phone, nói chuyện mỗi ngày.
Có lẽ vì vậy mọi sự dần bớt trân trọng, bớt quý trọng. Cái gì có quá dễ dàng thì nhanh nhạt.
Bạn nghe đến đây, hỏi kết quả thì sao?
Có lẽ câu đáp sẽ là: Thì dễ chia tay!

Và tôi đã thấy biết bao cảnh chia tay. Giá chi từ từ chậm chậm thì có lẽ hay hơn.  
4-

Có vẻ quá tự tin vào bản thân, bạn cho rằng cách nhìn nhận, đánh giá của mình đúng đắn hơn hết thảy. Sự cao ngạo có thể là vũ khí hạ gục chính bạn ngày hôm nay. Đừng cho rằng mình là người biết lắng nghe, trong khi thực tế, bạn đang bắt mọi người phải im lặng.”

Có khi nào chúng ta nghĩ rằng câu này dành cho mình không đây!

Thật khó mà nhìn ra cho điều này nơi chính chúng ta, nếu có ai nói với chúng ta như vậy, liệu mình chấp nhận không?

Một câu gây sốc cho chính mỗi chúng ta, bạn nhỉ.

Thứ Tư, 27 tháng 11, 2013

Phật chỉ trăng

Phật chỉ trăng
tranh Đinh Cường
Chưa biết vì sao ánh trăng kia không nhận,
lại mãi nhìn ngón tay.
Tôi đã ngắm bức họa rất lâu,
nền trời đen,
ánh trăng vàng,

Ánh trăng xa quá,
mà người chỉ ngón tay gần.

Nhìn tranh chỉ thấy ngón tay,
có lẽ vì vậy,
ngàn ngàn năm qua,
trăng còn đó,
Phật chỉ trăng còn đó.

Nam Kha






Thứ Sáu, 22 tháng 11, 2013

Chủ Nhật, 10 tháng 11, 2013

Thời gian - tranh Bửu Chỉ

Thời gian - Bửu Chỉ


Nhìn ba ly cà phê,
rồi mặt trời kia,
mặt trăng kia,
định nói gì,
nhưng bỗng thấy,
Bức tranh nói lên đủ những gì muốn nói.

Thứ Ba, 5 tháng 11, 2013

Đoàn tàu chưa dừng

Đường tàu đi qua


2.
Khi những cánh đồng lúa mì đã được gặt xong
Rơm đã thành cuộn tròn
Cánh đồng trở nên mênh mông.

Trời xanh và mây trắng
Tâm cũng dường yên lắng
Đoàn tàu đi ngang qua lầu đài thôn xóm
Mái ngói đỏ
            Chút rêu phong
Hoa dại và tùng xanh
Cây trĩu trái lắt lay
Đá trải ven đường
   Và nắng chiều
               mênh mông vàng ruộm

Những con cừu trắng
            trên đồng xanh mênh mông
Những con bò đen
                        cúi đầu ăn cỏ
Những cánh đồng
            nối nhau chập chùng
Đoàn tàu đi chưa dừng
Đoàn bò mãi ăn chưa về
Nắng đã tắt bên đồi xa
Nắng từng mảng vương đồi cao
Núi thẫm tím chìm sau rừng già

Đàn cừu chạy về nẻo xa …

Minh Không

Thứ Bảy, 2 tháng 11, 2013

Trên đường xe qua

những cuộn rơm, nổi trên nền trời xa

1.
Trên cánh đồng xanh
    những con cừu ăn cỏ
 những con cừu nằm
             trong nắng ấm mùa thu.

Biển xanh mênh mông
    chân trời xa
      lẫn trong màu nước
những con cừu
              mải mê cúi đầu ăn cỏ
lâu đài xám
     và tháp chuông vót cao
có hồi chuông đổ
          của 12 giờ giữa ngày.

Trên cồn cát trắng
đàn hải cẩu tắm nắng,
    quẫy đuôi
                         rồi lăn ùm xuống biển.
Những cuộn rơm,
    cánh đồng mênh mông…
những cuộn rơm, nổi trên nền trời xa
bò vàng,
    ngựa với bờm nâu,
  dê và nai
hải âu và quạ
đàn ngỗng trời vang tiếng…

Mây trời lãng đãng
               xe lăn bánh mãi
ngày qua âm thầm …
Những ngôi nhà im lìm
                 giữa đồng cỏ mênh mông.
Ống khói và mái xám
           lặng yên

lặng yên trong chiều.

September 11,2013
Minh Không

Thứ Năm, 31 tháng 10, 2013

Trời nhiều mây

Nhiều mây chim bay không nổi
sơn dầu trên giấy plast. 18 x 20 in
đinhcường 6- 2013


Tháng mười trời nhiều mây, họa sĩ đã nói như thế, đàn chim kia bay không nổi, nó sẽ về đâu khi mây nhiều như thế?

và như vậy tháng mười sắp hết
tháng mười trời mây xám thấp
chim bay như mỏi cánh
sắp đến mùa chim bay trốn rét
(Đinh Cường Virginia, Oct. 24, 2013)

Bạn có để ý tháng mười trời nhiều mây không nhỉ, có những điều khi ai đó nhắc đến, giật mình. Chưa kịp để tâm, thì trời vừa hết tháng mười!

Thứ Hai, 28 tháng 10, 2013

Thả cánh phượng bay


Có một chút riêng của thời phượng đỏ. Có thể đó là lúc chấm dứt thời đi học, bước qua những ngày hụt hẫng, chênh vênh.

Việc học gãy ngang, để lại trong lòng những điều không nguôi, với những giấc mơ ẩn hiện về sau. Khiến bạn có thể nhận ra rằng sự học không đến nơi như ước mơ cũng là một mối dai dẳng.
Cái gì không trọn vẹn, cũng thế. Ước mơ nào không trọn vẹn cũng thế.

Tháng tư, một tiếng thở dài của ve sầu, thế chăng?
Cái mất cái đau thương của chia tay tiễn biệt. 
Và mỗi người với niềm riêng.
năm tháng đã đi qua, nhưng niềm đau nơi bạn chỉ nhạt chứ không ta mất.

Chúng tôi ngồi nhìn xa xa, sóng biển vỗ vào bờ, lời tiễn biệt cho ai đó. Dù tôi có bảo bạn đừng giữ trong tim mãi niềm đau, liệu bạn có thể buông bỏ được chăng.

Màu hoa phượng đỏ, bạn đã mỉm cười khi nhìn màu đỏ. Dù rằng đã có nhạc sĩ bảo rằng: màu hoa phượng đỏ như máu con tim…Không! Màu cánh phượng chỉ là màu hoa phượng, không sắc màu như ly rượu vang bạn đã uống cạn.

Và đời người đã uống cạn biết bao nỗi sầu. Hãy để tâm nhẹ nhàng mà nhìn mọi sự.


Bạn lại mỉm cười, đồng ý, thả cánh phượng bay theo gió.

T. Kha

Thứ Năm, 24 tháng 10, 2013

Ly cà phê - tranh Bửu Chỉ

Tĩnh vật dưới trăng - sơn dầu trên bố - Bửu Chỉ



Tôi chưa biết họa sĩ Bửu Chỉ, cho đến khi thấy tác phẩm vẽ trên bố của ông.

Những ly cà phê mang sắc thái riêng, tranh tự nó không lời, qua tâm người xem trở nên có lời.
Rồi trở về cái không lời tịch lặng như chính đời tranh.
Ly cà phê vỡ, sơn dầu trên bố - Bửu Chỉ

Thứ Bảy, 19 tháng 10, 2013

Soi bóng


(thủ bút Hạnh Đạt)



Soi bóng
Tay nâng chậm rãi chung trà,
Đêm khuya bóng đổ mình ta một mình,
Trời trong trăng bạc im lìm,
Canh thâu đối ẩm soi hình vóc xưa.
Hạnh Đạt


Thứ Hai, 14 tháng 10, 2013

Mây ngàn bay


Ai cũng có một quá khứ còn giữ lại trong một ngăn kéo nào đó, có thể rỉ sét, nhưng vẫn chưa mất hẳn. Cũng có những quá khứ được nhắc đi nhắc lại nên bóng loáng như việc mới vừa xảy ra quanh đây.

Khi còn trẻ, chưa có quá khứ nên còn nhiều hứa hẹn, khoảng ba mươi, mọi thứ đã để lại trong tâm khá nhiều, nên chậm hơn khi cần hứa một điều gì. Lúc đó đã biết lời hứa khó giữ hơn bất cứ điều gì. Người ta ngần ngừ hơn khi nói đến những từ “mãi mãi”, “thiên thu” có thể cũng không dám nói nữa.

Đến lúc thấy nói gì cũng không phải. Nói ra đã thấy sai lầm, diễn tả một điều muốn nói, đâm ra vụng về, sự hiểu lầm từ đó nhiều hơn. Bởi đã dần im lặng, ít thanh minh, ít giải bày.

Nhưng không tan hẳn, buông bỏ hay nắm giữ đều không được. Chừng như đứng phân vân trước những ngã đường, dù rằng chẳng có ngã đường nào để đứng. Nó là một con đường dài miên man, vì xa quá nên nghĩ rằng đến cuối đường, nhưng chẳng có đâu là cuối đường cho một quả đất hình tròn này.

Đi trên khoảng đường dài, nhìn thấy cuối đường trước mặt, nhưng xe chạy mãi chẳng đến cuối đường.
Khi còn bé tôi đã suy nghĩ về điều này, tại sao mình lại thấy cuối đường khi xe chạy đến hàng cây đó thì cuối đường vẫn còn trước mặt.

Muốn nói một điều cho rõ ràng, chỉ có thể nói quanh, và người nghe nhận ra điều mình muốn nói. Còn không, thì đành chịu. Thế thì nên nói thẳng, nói thẳng lại không đến đâu. Vì nói thẳng nghĩ là đúng hóa ra không phải.
Mà có những điều chẳng thể nói thẳng được, chỉ vì không thể nói ra.

Thứ Sáu, 20 tháng 9, 2013

Tình bạn

Bản khắc đồng - Nhuận Đức

Bức điêu khắc này chúng tôi chụp lại trên một bức tường.
Hình ảnh mang sự chia sẻ giữa hai người bạn, cũng có thể là an ủi bạn mình đang buồn.
Quan sát kỹ, à nhờ cái chóp trên đầu nhận ra hai chú tiểu, chắc là một chú bị thầy quở, và được an ủi dỗ dành. Hay là nhớ nhà nhỉ!

Bức điêu khắc đồng này thật dễ thương bạn ạ, nhìn gương mặt còn mang nét ngây thơ!

Chủ Nhật, 8 tháng 9, 2013

Mộng ước



Xem tranh, Chú bé đang thả cánh diều.
à không! tác giả cho biết đang chăn con trâu.

Con trâu mộng ước, người cầm dây chăn thì quá bé nhỏ.

Có lẽ giống mình! Nếu gặp gió quá lớn, thì khó mà giữ được!
mộng ước mạnh hơn sức tỉnh,thì cũng chẳng biết sao!


Thứ Ba, 3 tháng 9, 2013

Thứ Ba, 27 tháng 8, 2013

Đời trôi mấy kiếp

seagull-dinhcuong 2003 son dau tren giay plast



Ngày đã là xa,
Đời đã là qua,
mà người còn ngồi trong bóng đợi.
Tóc bạc rồi xanh, xanh rồi bạc.
Nỗi chờ chưa nhạt.
Đời trôi mấy kiếp,
bước lãng du vẫn còn trong chữ nghiệp.

Người viết bài tâm kinh trên cát,
sóng biển xóa nhòa,
người viết bài tâm kinh trên cát,
chân dã
tràng đi qua,
se từng hạt cát,
nhập nhòe nét tâm kinh,
gởi vào lòng biển sâu.
Lời nguyện tâm bồ tát.

nam kha

Chủ Nhật, 25 tháng 8, 2013

Ngàn sông có nước

tranh Bảo Thịnh


Bức tranh trên tường,
nhìn kỹ,
chỉ một ít nước trên tảng đá,
Một chút nước lắng trong,
một chút tâm lắng lại,
đủ biết,
có một ánh trăng giữa trời không.

Thứ Năm, 22 tháng 8, 2013

Trắng như tấm lòng




wish I could be with you on Mother’s Day…
I want you know that I’m thinking of you…
Tôi cầm tấm thiệp lên, mắt nhòa đi khi đọc những dòng chữ đơn giản đó. Chính những lời đơn giản nhất mới nói được những gì khó nói nhất. Tấm thiệp với hình ảnh cô bé ngồi đơn độc trên băng ghế, cô đang nghĩ đến một người, như tôi.
Trời London chiều nay trở lạnh, hai hàng cây bên đường còn trụi lá, nghe rõ tiếng giày trên nền đường vắng. Nhưng cây Magnolia trước sân nhà đã bắt đầu nở trắng. Tôi hỏi bạn sao không trồng hoa có màu hồng nhạt. Màu trắng dễ thương hơn. Ừ nhỉ, màu trắng như tấm lòng của người con nghĩ về mẹ, trong sáng như thế. Mãi mãi như thế.
Mọi chuyện đã qua khá lâu, nhưng trong những ngày cửa hàng nào cũng rực rỡ muôn sắc hoa và những món quà bày cho ngày Mother’s Day,  thì những nỗi niềm về Mẹ dường như vẫn đó.
Tôi viết những dòng này như một chút chia sẻ với các bạn đang bước chân trên xứ người, nhớ về những người Mẹ đã xa hẳn, và chẳng còn có dịp để “nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người…”.

Chủ Nhật, 18 tháng 8, 2013

Mẹ con - Hanh Đạt



Người ta nói rằng dường như con không thương Mẹ 
Và con biết Mẹ mỉm cười tủm tỉm
Màu hoa chanh trong nắng có vàng đâu.

Người ta dõi tóc muối tiêu lần ủ
Hỏi giùm sông đã chảy ngược nguồn
Mẹ vẫn nắm tay con truyền sức cũ
Mòn xương gân chưa lạnh niềm thương.

Con miệt mài bên trang sách giữa đêm khuya
Quở trách nhẹ và ly trà bốc khói
Lòng có xót lòng tung tăng lạ
Đất trời bao giờ cản bước chân voi.

Và mùa xuân đâu chỉ đậu ngoài kia
Lung linh dáng Mẹ màu mơ
Bà tiên ngày xưa cổ tích
Bà tiên kỳ diệu đơn sơ

Người ta nói rằng dường như con không thương Mẹ 
Và con biết Mẹ mỉm cười tủm tỉm
Màu hoa chanh trong nắng có vàng đâu.


thơ Hạnh Đạt

Chủ Nhật, 11 tháng 8, 2013

Bức tranh gợi nhớ

Chiều qua nhà thờ con gà Đàlạt
sơn dầu trên bố 24 x 30 in
Đinh Cường

Ở một khoảng đời ngắn ngủi nào đó, có in dấu nhà thờ con gà Đà lạt. Nơi chúng tôi đứng tần ngần buổi chia tay. Rồi bạn về phố biển, còn tôi lên phố núi. Cả hai mất hút trong dòng đời. Khi tất cả đã bị thời gian phủ lấp thì tình cờ nghe tin bạn vượt đại dương để lại khoảng cách nửa vòng trái đất giữa hai chúng tôi.

Chiều nay bức tranh nhỏ, nhắc nhớ một khoảng đời vừa qua, mất dấu.

Mọi việc chẳng mất đi đâu hết, định luật vàng trong bài học vật vật lý năm xưa nói thế, nó chỉ phân tán đây và kết tụ nơi khác, có thể với hình dáng khác, nhưng vẫn chứa trong đó cái gì xưa cũ.

Trong giấc mộng, mọi thứ như thật với người trong mộng. Và người khách kể giấc mộng kia với giấc mộng vừa qua, có khác?


Nam Kha

Chủ Nhật, 21 tháng 7, 2013

Thứ Ba, 16 tháng 7, 2013

Bạn nơi đâu?

Bạn nơi đâu?
  
Máy bay cất cánh và hạ cánh,
những chuyến bay liên tục, nối liền các miền đất trên địa cầu.
Người ra người vào, nhưng không thấy một bóng dáng quen thân.

Bạn ở tận nơi đâu?
tin nhắn không đến, điện thoại luôn báo, vùng phủ sóng đã ngoài tầm.
Liên lạc đứt đoạn như sau cơn giông bão,
cây cối nằm ngổn ngang, chắc phải lâu lắm mới dọn dẹp xong..

Bạn ở tận nơi đâu!
Khoảng cách đại dương đã không còn là vấn đề,
khi nền văn minh viễn thông ở đỉnh cao.
Nhưng khoảng cách giữa chúng ta,
tôi không biết vượt qua bằng gì.

Chiều nay sau cơn mưa,
chiếc cầu vồng bắc ngang chân trời.
một nhịp nối liền giữa chúng ta,
tôi chưa kịp bước lên,
chiếc cầu vồng đã nhạt dần và biến mất.

Bầu trời trong xanh, cây lá còn lấp lánh những hạt mưa còn đọng lại.
và tôi đứng đây,
chợt hiểu mọi thứ đến đi chỉ như chiếc cầu vồng muôn màu kia.
có đó nhưng không thật,
cũng thế -
những gì tôi nghĩ mình đang giữ trong tay.

Nam Kha

Chiều ngồi quán chờ tạnh mưa - Đinh Cường

lệ đá
sơn dầu trên vải bố 30 x 40 in
đinhcường 1995

Ngồi quán chờ tạnh mưa về
cơn dông qua bóng mây đi sáng trời
vẫn chiều vẫn một mình tôi
với con đường nhỏ xanh rêu cuối rừng

nói gì với lá xanh um
với khe suối cạn mấy cành củi khô
đom đóm bay sáng mặt hồ
mắt ai còn lại khóc người một con [1]

khóc người hay khóc trăng non
nhú ra phút chốc phủ mây kín rồi
vẫn chiều vẫn một mình thôi
tạnh mưa xong, trả chỗ ngồi quán quen …

Virginia, July, 10. 2013
Đinh Cường

Nhớ 2 câu thơ Bùi Giáng :
Bây giờ riêng đối diện tôi
Còn hai con mắt khóc người một con

( Mắt buồn – Mưa Nguồn )

Thứ Năm, 11 tháng 7, 2013

Tri kỷ

núi rừng cũng biết ai là tri kỷ
Ngày xưa, mỗi lần đọc lại mấy câu thơ:
Thiên hạ mang mang ai người tri kỷ
Hãy cùng ta cạn một hồ trường
Hồ trường hồ trường ta biết rót về đâu …!
Là lòng tôi lại ngậm ngùi khôn tả: Ai là người có thể hiểu ta trên cuộc đời này?

Xuống lên theo những ngọn sóng của cuộc đời, tôi vẫn khó quên hoài vọng về một điều vô cùng mơ hồ mà cũng hình như rất thật đó.


Rồi thời gian qua, tập làm quen và xem tâm như người bạn thân thiết của mình. Xuống lên theo giòng thác của tâm, tôi vẫn bàng hoàng theo những điều có đó mà mất đó, vẫn chưa được là ‘con người vô tình’ ngắm sóng nước xuống lên.

Một buổi sáng nhìn ra núi đồi ngoài kia, nắng buổi sớm lan dài trên đầu cây ngọn cỏ, cảnh vật đẹp như bức tranh thủy mặc, đến một họa sĩ kỳ tài cũng chưa hẳn ghi lại được; tôi chợt hiểu ra ‘Tri kỷ’ chỉ là sống được với chính mình trong từng giây phút, lòng không hoài niệm, mong ước bất cứ điều gì!

Mới biết, tri kỷ là biết mình!


Huyền Dung

Thứ Tư, 10 tháng 7, 2013

Cần một khoảng cách

Dù đã tự cho mình học hỏi nhiều, nhưng khi đụng chuyện, bạn vẫn ức không nguôi! 

Lúc nào chúng ta cũng thấy mình hết lòng, nhưng không biết sự hết lòng của mình làm người khác bực, bởi “sự quản lý” để camera theo dõi bước người đó hơi nhiều.

Bạn, lo lắng cho một người, mà muốn họ thuận theo ý mình! Thì luôn sẽ bị “ức” như vậy. Vì lo lắng chu đáo hết lòng, nhưng luôn gặp sự cau mặt bực dọc của người được lo!

Để ý rằng, ở nhà chỉ cần mẹ lo cho ta từng chút, ta đã vùng vằng, vì bị mất tự do. 

Bạn quên điều đó, mẹ của mình, mà mình còn không chịu được, thì ai khác chịu sao được cái chăm chút quá kỹ lưỡng đó.

Bạn chưa bị nghe “gầm” lên: “Xin tha cho tôi, để tôi yên!” mà đã ức như vậy, đến lúc bị câu nói đó, thì cái lòng tốt bạn cho là vô tâm lo lắng, nghĩ kỹ lại, e có chút vấn đề mà bạn không biết đó.

Khoảng cách vừa chừng cho mọi chuyện, là tránh cho người quan tâm và người được quan tâm yên ổn, bạn ạ.
Nhờ có khoảng cách, cây mọc cách nhau vừa chừng tạo nên con đường đẹp cho chúng ta đi!

Thứ Hai, 8 tháng 7, 2013

Có khoảng đường trần


Cơn đau,
không phải là công trình.
Để tôi có thể hẹn ngày kết thúc.

Trên trục toạ độ không gian-thời gian,
Đâu biết bước định mệnh, chấm vào điểm nào.

nên tôi chỉ có thể ngồi đây,
biết mặt trời lên xuống,
mà kể bạn nghe,
nhịp đập trái tim mình.

Nam Kha

Thứ Sáu, 5 tháng 7, 2013

Vẽ bức Phật không xong, nhớ mẹ


Đất đá
sơn dầu trên bố 30 x 30 in
đinhcường

Khuya rồi con ngủ đi thôi
từ khi xa mẹ bên đời không ai
nghe qua một tiếng thở dài
biết ra con đã làm sai vết màu

vết màu con vẽ từ lâu
đắp thêm dày đất đá buồn mẹ ơi
lửa trong khe núi ai ngồi
lửa trong tâm có sáng ngời lên không

vẽ hoài vẽ mãi không xong
hay là Phật ở trong lòng mình thôi

Virginia, July 2, 2013    
Đinh Cường

Niệm
sơn dầu trên giấy 14 x 16 in
đinhcường

Niệm II
sơn dầu trên giấy xuyên chỉ 14 x 17 in
đinhcường