Mark Twain có một câu thế
này: “Có hai ngày quan trọng trong đời bạn, Một là ngày bạn sinh ra, và hai là
ngày bạn tìm ra…”, không biết nhà văn cho rằng tìm ra cái gì quan trọng nhất.
Và cái ngày quan trọng thứ hai đó là ngày nào nhỉ?
Người ta nhớ ngày sinh của
một ai đó, bởi rằng người đó có một ngày khám phá ra một điều, làm được một
điều, sống mãi trong lòng người.
Một ngày Phật Đản có được, là
bởi có ngày mùng tám tháng mười hai, bên dòng sông Ni-liên-thiền, bắt đầu từ
đó.
Niềm tin bắt đầu từ ánh sao
mai rạng sáng ngày mùng tám, trong ánh trăng chênh chếch về tây khoảng nửa đêm
kia, chưa soi rõ lắm dặm đường, nhưng thắp sáng niềm tin trong mỗi con người.
Mấy ngàn năm qua, ánh trăng
vẫn còn trên bầu trời kia, soi bóng người lặng lẽ hằng đêm cho đến khi ánh sao
mai rực sáng.
Nếu không có cái ngày quan
trọng thứ hai kia, thì ngày quan trọng thứ nhất trôi mãi từ kiếp này sang kiếp
khác, chưa biết đến bao giờ.
Hải Ấn