Có một chút riêng của thời phượng đỏ. Có thể đó là lúc chấm dứt thời
đi học, bước qua những ngày hụt hẫng, chênh vênh.
Việc học gãy ngang, để lại trong lòng những điều không nguôi, với
những giấc mơ ẩn hiện về sau. Khiến bạn có thể nhận ra rằng sự học không đến
nơi như ước mơ cũng là một mối dai dẳng.
Cái gì không trọn vẹn, cũng thế. Ước mơ nào không trọn vẹn cũng thế.
Tháng tư, một tiếng thở dài của ve sầu, thế chăng?
Cái mất cái đau thương của chia tay tiễn biệt.
Và mỗi người với niềm
riêng.
năm tháng đã đi qua, nhưng niềm đau nơi bạn chỉ nhạt chứ không ta
mất.
Chúng tôi ngồi nhìn xa xa, sóng biển vỗ vào bờ, lời tiễn biệt cho
ai đó. Dù tôi có bảo bạn đừng giữ trong tim mãi niềm đau, liệu bạn có thể buông
bỏ được chăng.
Màu hoa phượng đỏ, bạn đã mỉm cười khi nhìn màu đỏ. Dù rằng đã có
nhạc sĩ bảo rằng: màu hoa phượng đỏ như máu con tim…Không! Màu cánh phượng chỉ
là màu hoa phượng, không sắc màu như ly rượu vang bạn đã uống cạn.
Và đời người đã uống cạn biết bao nỗi sầu. Hãy để tâm nhẹ nhàng mà nhìn mọi sự.
Bạn lại mỉm cười, đồng ý, thả cánh phượng bay theo gió.
Ai cũng có một quá khứ còn giữ lại trong một ngăn kéo nào
đó, có thể rỉ sét, nhưng vẫn chưa mất hẳn. Cũng có những quá khứ được nhắc đi
nhắc lại nên bóng loáng như việc mới vừa xảy ra quanh đây.
Khi còn trẻ, chưa có quá khứ nên còn nhiều hứa hẹn, khoảng
ba mươi, mọi thứ đã để lại trong tâm khá nhiều, nên chậm hơn khi cần hứa một điều
gì. Lúc đó đã biết lời hứa khó giữ hơn bất cứ điều gì. Người ta ngần ngừ hơn
khi nói đến những từ “mãi mãi”, “thiên thu” có thể cũng không dám nói nữa.
Đến lúc thấy nói gì cũng không phải. Nói ra đã thấy sai lầm,
diễn tả một điều muốn nói, đâm ra vụng về, sự hiểu lầm từ đó nhiều hơn. Bởi đã
dần im lặng, ít thanh minh, ít giải bày.
Nhưng không tan hẳn, buông bỏ hay nắm giữ đều không được. Chừng
như đứng phân vân trước những ngã đường, dù rằng chẳng có ngã đường nào để đứng.
Nó là một con đường dài miên man, vì xa quá nên nghĩ rằng đến cuối đường, nhưng
chẳng có đâu là cuối đường cho một quả đất hình tròn này.
Đi trên khoảng đường dài, nhìn thấy cuối đường trước mặt,
nhưng xe chạy mãi chẳng đến cuối đường.
Khi còn bé tôi đã suy nghĩ về điều này, tại sao mình lại thấy
cuối đường khi xe chạy đến hàng cây đó thì cuối đường vẫn còn trước mặt.
Muốn nói một điều cho rõ ràng, chỉ có thể nói quanh, và người
nghe nhận ra điều mình muốn nói. Còn không, thì đành chịu. Thế thì nên nói thẳng,
nói thẳng lại không đến đâu. Vì nói thẳng nghĩ là đúng hóa ra không phải.
Mà có những
điều chẳng thể nói thẳng được, chỉ vì không thể nói ra.