Thứ Hai, 14 tháng 10, 2013

Mây ngàn bay


Ai cũng có một quá khứ còn giữ lại trong một ngăn kéo nào đó, có thể rỉ sét, nhưng vẫn chưa mất hẳn. Cũng có những quá khứ được nhắc đi nhắc lại nên bóng loáng như việc mới vừa xảy ra quanh đây.

Khi còn trẻ, chưa có quá khứ nên còn nhiều hứa hẹn, khoảng ba mươi, mọi thứ đã để lại trong tâm khá nhiều, nên chậm hơn khi cần hứa một điều gì. Lúc đó đã biết lời hứa khó giữ hơn bất cứ điều gì. Người ta ngần ngừ hơn khi nói đến những từ “mãi mãi”, “thiên thu” có thể cũng không dám nói nữa.

Đến lúc thấy nói gì cũng không phải. Nói ra đã thấy sai lầm, diễn tả một điều muốn nói, đâm ra vụng về, sự hiểu lầm từ đó nhiều hơn. Bởi đã dần im lặng, ít thanh minh, ít giải bày.

Nhưng không tan hẳn, buông bỏ hay nắm giữ đều không được. Chừng như đứng phân vân trước những ngã đường, dù rằng chẳng có ngã đường nào để đứng. Nó là một con đường dài miên man, vì xa quá nên nghĩ rằng đến cuối đường, nhưng chẳng có đâu là cuối đường cho một quả đất hình tròn này.

Đi trên khoảng đường dài, nhìn thấy cuối đường trước mặt, nhưng xe chạy mãi chẳng đến cuối đường.
Khi còn bé tôi đã suy nghĩ về điều này, tại sao mình lại thấy cuối đường khi xe chạy đến hàng cây đó thì cuối đường vẫn còn trước mặt.

Muốn nói một điều cho rõ ràng, chỉ có thể nói quanh, và người nghe nhận ra điều mình muốn nói. Còn không, thì đành chịu. Thế thì nên nói thẳng, nói thẳng lại không đến đâu. Vì nói thẳng nghĩ là đúng hóa ra không phải.
Mà có những điều chẳng thể nói thẳng được, chỉ vì không thể nói ra.