Thứ Ba, 27 tháng 8, 2013

Đời trôi mấy kiếp

seagull-dinhcuong 2003 son dau tren giay plast



Ngày đã là xa,
Đời đã là qua,
mà người còn ngồi trong bóng đợi.
Tóc bạc rồi xanh, xanh rồi bạc.
Nỗi chờ chưa nhạt.
Đời trôi mấy kiếp,
bước lãng du vẫn còn trong chữ nghiệp.

Người viết bài tâm kinh trên cát,
sóng biển xóa nhòa,
người viết bài tâm kinh trên cát,
chân dã
tràng đi qua,
se từng hạt cát,
nhập nhòe nét tâm kinh,
gởi vào lòng biển sâu.
Lời nguyện tâm bồ tát.

nam kha

Chủ Nhật, 25 tháng 8, 2013

Ngàn sông có nước

tranh Bảo Thịnh


Bức tranh trên tường,
nhìn kỹ,
chỉ một ít nước trên tảng đá,
Một chút nước lắng trong,
một chút tâm lắng lại,
đủ biết,
có một ánh trăng giữa trời không.

Thứ Năm, 22 tháng 8, 2013

Trắng như tấm lòng




wish I could be with you on Mother’s Day…
I want you know that I’m thinking of you…
Tôi cầm tấm thiệp lên, mắt nhòa đi khi đọc những dòng chữ đơn giản đó. Chính những lời đơn giản nhất mới nói được những gì khó nói nhất. Tấm thiệp với hình ảnh cô bé ngồi đơn độc trên băng ghế, cô đang nghĩ đến một người, như tôi.
Trời London chiều nay trở lạnh, hai hàng cây bên đường còn trụi lá, nghe rõ tiếng giày trên nền đường vắng. Nhưng cây Magnolia trước sân nhà đã bắt đầu nở trắng. Tôi hỏi bạn sao không trồng hoa có màu hồng nhạt. Màu trắng dễ thương hơn. Ừ nhỉ, màu trắng như tấm lòng của người con nghĩ về mẹ, trong sáng như thế. Mãi mãi như thế.
Mọi chuyện đã qua khá lâu, nhưng trong những ngày cửa hàng nào cũng rực rỡ muôn sắc hoa và những món quà bày cho ngày Mother’s Day,  thì những nỗi niềm về Mẹ dường như vẫn đó.
Tôi viết những dòng này như một chút chia sẻ với các bạn đang bước chân trên xứ người, nhớ về những người Mẹ đã xa hẳn, và chẳng còn có dịp để “nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người…”.

Chủ Nhật, 18 tháng 8, 2013

Mẹ con - Hanh Đạt



Người ta nói rằng dường như con không thương Mẹ 
Và con biết Mẹ mỉm cười tủm tỉm
Màu hoa chanh trong nắng có vàng đâu.

Người ta dõi tóc muối tiêu lần ủ
Hỏi giùm sông đã chảy ngược nguồn
Mẹ vẫn nắm tay con truyền sức cũ
Mòn xương gân chưa lạnh niềm thương.

Con miệt mài bên trang sách giữa đêm khuya
Quở trách nhẹ và ly trà bốc khói
Lòng có xót lòng tung tăng lạ
Đất trời bao giờ cản bước chân voi.

Và mùa xuân đâu chỉ đậu ngoài kia
Lung linh dáng Mẹ màu mơ
Bà tiên ngày xưa cổ tích
Bà tiên kỳ diệu đơn sơ

Người ta nói rằng dường như con không thương Mẹ 
Và con biết Mẹ mỉm cười tủm tỉm
Màu hoa chanh trong nắng có vàng đâu.


thơ Hạnh Đạt

Chủ Nhật, 11 tháng 8, 2013

Bức tranh gợi nhớ

Chiều qua nhà thờ con gà Đàlạt
sơn dầu trên bố 24 x 30 in
Đinh Cường

Ở một khoảng đời ngắn ngủi nào đó, có in dấu nhà thờ con gà Đà lạt. Nơi chúng tôi đứng tần ngần buổi chia tay. Rồi bạn về phố biển, còn tôi lên phố núi. Cả hai mất hút trong dòng đời. Khi tất cả đã bị thời gian phủ lấp thì tình cờ nghe tin bạn vượt đại dương để lại khoảng cách nửa vòng trái đất giữa hai chúng tôi.

Chiều nay bức tranh nhỏ, nhắc nhớ một khoảng đời vừa qua, mất dấu.

Mọi việc chẳng mất đi đâu hết, định luật vàng trong bài học vật vật lý năm xưa nói thế, nó chỉ phân tán đây và kết tụ nơi khác, có thể với hình dáng khác, nhưng vẫn chứa trong đó cái gì xưa cũ.

Trong giấc mộng, mọi thứ như thật với người trong mộng. Và người khách kể giấc mộng kia với giấc mộng vừa qua, có khác?


Nam Kha