Chủ Nhật, 18 tháng 8, 2013

Mẹ con - Hanh Đạt



Người ta nói rằng dường như con không thương Mẹ 
Và con biết Mẹ mỉm cười tủm tỉm
Màu hoa chanh trong nắng có vàng đâu.

Người ta dõi tóc muối tiêu lần ủ
Hỏi giùm sông đã chảy ngược nguồn
Mẹ vẫn nắm tay con truyền sức cũ
Mòn xương gân chưa lạnh niềm thương.

Con miệt mài bên trang sách giữa đêm khuya
Quở trách nhẹ và ly trà bốc khói
Lòng có xót lòng tung tăng lạ
Đất trời bao giờ cản bước chân voi.

Và mùa xuân đâu chỉ đậu ngoài kia
Lung linh dáng Mẹ màu mơ
Bà tiên ngày xưa cổ tích
Bà tiên kỳ diệu đơn sơ

Người ta nói rằng dường như con không thương Mẹ 
Và con biết Mẹ mỉm cười tủm tỉm
Màu hoa chanh trong nắng có vàng đâu.


thơ Hạnh Đạt