Thứ Năm, 22 tháng 8, 2013

Trắng như tấm lòng




wish I could be with you on Mother’s Day…
I want you know that I’m thinking of you…
Tôi cầm tấm thiệp lên, mắt nhòa đi khi đọc những dòng chữ đơn giản đó. Chính những lời đơn giản nhất mới nói được những gì khó nói nhất. Tấm thiệp với hình ảnh cô bé ngồi đơn độc trên băng ghế, cô đang nghĩ đến một người, như tôi.
Trời London chiều nay trở lạnh, hai hàng cây bên đường còn trụi lá, nghe rõ tiếng giày trên nền đường vắng. Nhưng cây Magnolia trước sân nhà đã bắt đầu nở trắng. Tôi hỏi bạn sao không trồng hoa có màu hồng nhạt. Màu trắng dễ thương hơn. Ừ nhỉ, màu trắng như tấm lòng của người con nghĩ về mẹ, trong sáng như thế. Mãi mãi như thế.
Mọi chuyện đã qua khá lâu, nhưng trong những ngày cửa hàng nào cũng rực rỡ muôn sắc hoa và những món quà bày cho ngày Mother’s Day,  thì những nỗi niềm về Mẹ dường như vẫn đó.
Tôi viết những dòng này như một chút chia sẻ với các bạn đang bước chân trên xứ người, nhớ về những người Mẹ đã xa hẳn, và chẳng còn có dịp để “nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người…”.