Chủ Nhật, 21 tháng 7, 2013

Thứ Ba, 16 tháng 7, 2013

Bạn nơi đâu?

Bạn nơi đâu?
  
Máy bay cất cánh và hạ cánh,
những chuyến bay liên tục, nối liền các miền đất trên địa cầu.
Người ra người vào, nhưng không thấy một bóng dáng quen thân.

Bạn ở tận nơi đâu?
tin nhắn không đến, điện thoại luôn báo, vùng phủ sóng đã ngoài tầm.
Liên lạc đứt đoạn như sau cơn giông bão,
cây cối nằm ngổn ngang, chắc phải lâu lắm mới dọn dẹp xong..

Bạn ở tận nơi đâu!
Khoảng cách đại dương đã không còn là vấn đề,
khi nền văn minh viễn thông ở đỉnh cao.
Nhưng khoảng cách giữa chúng ta,
tôi không biết vượt qua bằng gì.

Chiều nay sau cơn mưa,
chiếc cầu vồng bắc ngang chân trời.
một nhịp nối liền giữa chúng ta,
tôi chưa kịp bước lên,
chiếc cầu vồng đã nhạt dần và biến mất.

Bầu trời trong xanh, cây lá còn lấp lánh những hạt mưa còn đọng lại.
và tôi đứng đây,
chợt hiểu mọi thứ đến đi chỉ như chiếc cầu vồng muôn màu kia.
có đó nhưng không thật,
cũng thế -
những gì tôi nghĩ mình đang giữ trong tay.

Nam Kha

Chiều ngồi quán chờ tạnh mưa - Đinh Cường

lệ đá
sơn dầu trên vải bố 30 x 40 in
đinhcường 1995

Ngồi quán chờ tạnh mưa về
cơn dông qua bóng mây đi sáng trời
vẫn chiều vẫn một mình tôi
với con đường nhỏ xanh rêu cuối rừng

nói gì với lá xanh um
với khe suối cạn mấy cành củi khô
đom đóm bay sáng mặt hồ
mắt ai còn lại khóc người một con [1]

khóc người hay khóc trăng non
nhú ra phút chốc phủ mây kín rồi
vẫn chiều vẫn một mình thôi
tạnh mưa xong, trả chỗ ngồi quán quen …

Virginia, July, 10. 2013
Đinh Cường

Nhớ 2 câu thơ Bùi Giáng :
Bây giờ riêng đối diện tôi
Còn hai con mắt khóc người một con

( Mắt buồn – Mưa Nguồn )

Thứ Năm, 11 tháng 7, 2013

Tri kỷ

núi rừng cũng biết ai là tri kỷ
Ngày xưa, mỗi lần đọc lại mấy câu thơ:
Thiên hạ mang mang ai người tri kỷ
Hãy cùng ta cạn một hồ trường
Hồ trường hồ trường ta biết rót về đâu …!
Là lòng tôi lại ngậm ngùi khôn tả: Ai là người có thể hiểu ta trên cuộc đời này?

Xuống lên theo những ngọn sóng của cuộc đời, tôi vẫn khó quên hoài vọng về một điều vô cùng mơ hồ mà cũng hình như rất thật đó.


Rồi thời gian qua, tập làm quen và xem tâm như người bạn thân thiết của mình. Xuống lên theo giòng thác của tâm, tôi vẫn bàng hoàng theo những điều có đó mà mất đó, vẫn chưa được là ‘con người vô tình’ ngắm sóng nước xuống lên.

Một buổi sáng nhìn ra núi đồi ngoài kia, nắng buổi sớm lan dài trên đầu cây ngọn cỏ, cảnh vật đẹp như bức tranh thủy mặc, đến một họa sĩ kỳ tài cũng chưa hẳn ghi lại được; tôi chợt hiểu ra ‘Tri kỷ’ chỉ là sống được với chính mình trong từng giây phút, lòng không hoài niệm, mong ước bất cứ điều gì!

Mới biết, tri kỷ là biết mình!


Huyền Dung

Thứ Tư, 10 tháng 7, 2013

Cần một khoảng cách

Dù đã tự cho mình học hỏi nhiều, nhưng khi đụng chuyện, bạn vẫn ức không nguôi! 

Lúc nào chúng ta cũng thấy mình hết lòng, nhưng không biết sự hết lòng của mình làm người khác bực, bởi “sự quản lý” để camera theo dõi bước người đó hơi nhiều.

Bạn, lo lắng cho một người, mà muốn họ thuận theo ý mình! Thì luôn sẽ bị “ức” như vậy. Vì lo lắng chu đáo hết lòng, nhưng luôn gặp sự cau mặt bực dọc của người được lo!

Để ý rằng, ở nhà chỉ cần mẹ lo cho ta từng chút, ta đã vùng vằng, vì bị mất tự do. 

Bạn quên điều đó, mẹ của mình, mà mình còn không chịu được, thì ai khác chịu sao được cái chăm chút quá kỹ lưỡng đó.

Bạn chưa bị nghe “gầm” lên: “Xin tha cho tôi, để tôi yên!” mà đã ức như vậy, đến lúc bị câu nói đó, thì cái lòng tốt bạn cho là vô tâm lo lắng, nghĩ kỹ lại, e có chút vấn đề mà bạn không biết đó.

Khoảng cách vừa chừng cho mọi chuyện, là tránh cho người quan tâm và người được quan tâm yên ổn, bạn ạ.
Nhờ có khoảng cách, cây mọc cách nhau vừa chừng tạo nên con đường đẹp cho chúng ta đi!

Thứ Hai, 8 tháng 7, 2013

Có khoảng đường trần


Cơn đau,
không phải là công trình.
Để tôi có thể hẹn ngày kết thúc.

Trên trục toạ độ không gian-thời gian,
Đâu biết bước định mệnh, chấm vào điểm nào.

nên tôi chỉ có thể ngồi đây,
biết mặt trời lên xuống,
mà kể bạn nghe,
nhịp đập trái tim mình.

Nam Kha

Thứ Sáu, 5 tháng 7, 2013

Vẽ bức Phật không xong, nhớ mẹ


Đất đá
sơn dầu trên bố 30 x 30 in
đinhcường

Khuya rồi con ngủ đi thôi
từ khi xa mẹ bên đời không ai
nghe qua một tiếng thở dài
biết ra con đã làm sai vết màu

vết màu con vẽ từ lâu
đắp thêm dày đất đá buồn mẹ ơi
lửa trong khe núi ai ngồi
lửa trong tâm có sáng ngời lên không

vẽ hoài vẽ mãi không xong
hay là Phật ở trong lòng mình thôi

Virginia, July 2, 2013    
Đinh Cường

Niệm
sơn dầu trên giấy 14 x 16 in
đinhcường

Niệm II
sơn dầu trên giấy xuyên chỉ 14 x 17 in
đinhcường