Thứ Năm, 11 tháng 7, 2013

Tri kỷ

núi rừng cũng biết ai là tri kỷ
Ngày xưa, mỗi lần đọc lại mấy câu thơ:
Thiên hạ mang mang ai người tri kỷ
Hãy cùng ta cạn một hồ trường
Hồ trường hồ trường ta biết rót về đâu …!
Là lòng tôi lại ngậm ngùi khôn tả: Ai là người có thể hiểu ta trên cuộc đời này?

Xuống lên theo những ngọn sóng của cuộc đời, tôi vẫn khó quên hoài vọng về một điều vô cùng mơ hồ mà cũng hình như rất thật đó.


Rồi thời gian qua, tập làm quen và xem tâm như người bạn thân thiết của mình. Xuống lên theo giòng thác của tâm, tôi vẫn bàng hoàng theo những điều có đó mà mất đó, vẫn chưa được là ‘con người vô tình’ ngắm sóng nước xuống lên.

Một buổi sáng nhìn ra núi đồi ngoài kia, nắng buổi sớm lan dài trên đầu cây ngọn cỏ, cảnh vật đẹp như bức tranh thủy mặc, đến một họa sĩ kỳ tài cũng chưa hẳn ghi lại được; tôi chợt hiểu ra ‘Tri kỷ’ chỉ là sống được với chính mình trong từng giây phút, lòng không hoài niệm, mong ước bất cứ điều gì!

Mới biết, tri kỷ là biết mình!


Huyền Dung