Thứ Tư, 15 tháng 7, 2015

"một mình tôi nghe"

Chiều đại hồ cầm
sơn dầu trên giấy – đinhcường – July 13-2015

một ngày mưa xa ngái
vang tiếng đại hồ cầm
vang tiếng trầm rất nhỏ
đủ một mình tôi nghe…

(Chiều mưa. đại hồ cầm – thơ đinh cường)


“Vang tiếng trầm rất nhỏ”… một thoáng bất ngờ nào đó, nghe được một cái gì đã có sẵn, mà ta đã quên.
Dù tiếng rất nhỏ, chỉ bởi ta đã quen. Có những điều đơn giản và nhỏ nhặt trong đời, mà khó nói cho nhau nghe.

Thôi thì qua một bức tranh, qua đôi dòng tản mạn, qua những câu thơ dường như vô nghĩa và chứa cả đại dương. Không phải của người viết mà của người nghe, người đọc.
Tôi nhớ ngày xưa đọc trong tạp chí Văn, có một truyện ngắn, không nhớ tên tác giả, nhưng câu kết của bài viết đó, mấy mươi năm đi qua, còn đọng lại trong tâm. Nói về một ánh đèn vàng nhỏ hắt trong tâm. Và bây giờ thỉnh thoảng rất muốn tìm lại đoản văn có câu kết đó, thời gian qua, tôi cũng quên hẳn lời văn mình từng yêu thích, chỉ còn một ánh đèn vàng!

Mà cũng không hẳn ánh đèn, có thể chỉ là nhắc mỗi người có một điều gì đó hắt bóng vào tâm, mà câu văn kia đã nói lên được điều người đọc muốn nói.

Đạm Kha