Thứ Tư, 10 tháng 7, 2013

Cần một khoảng cách

Dù đã tự cho mình học hỏi nhiều, nhưng khi đụng chuyện, bạn vẫn ức không nguôi! 

Lúc nào chúng ta cũng thấy mình hết lòng, nhưng không biết sự hết lòng của mình làm người khác bực, bởi “sự quản lý” để camera theo dõi bước người đó hơi nhiều.

Bạn, lo lắng cho một người, mà muốn họ thuận theo ý mình! Thì luôn sẽ bị “ức” như vậy. Vì lo lắng chu đáo hết lòng, nhưng luôn gặp sự cau mặt bực dọc của người được lo!

Để ý rằng, ở nhà chỉ cần mẹ lo cho ta từng chút, ta đã vùng vằng, vì bị mất tự do. 

Bạn quên điều đó, mẹ của mình, mà mình còn không chịu được, thì ai khác chịu sao được cái chăm chút quá kỹ lưỡng đó.

Bạn chưa bị nghe “gầm” lên: “Xin tha cho tôi, để tôi yên!” mà đã ức như vậy, đến lúc bị câu nói đó, thì cái lòng tốt bạn cho là vô tâm lo lắng, nghĩ kỹ lại, e có chút vấn đề mà bạn không biết đó.

Khoảng cách vừa chừng cho mọi chuyện, là tránh cho người quan tâm và người được quan tâm yên ổn, bạn ạ.
Nhờ có khoảng cách, cây mọc cách nhau vừa chừng tạo nên con đường đẹp cho chúng ta đi!