Thứ Hai, 3 tháng 3, 2014

Trà ơi lên nắng...

NHẬT KÝ THƠ

(2000)
TỪ NGUYÊN UỶ
(Hạnh Đạt)


Tôi thích viết những gì muốn viết tức thời, vì vậy những bài thơ này gọi là thơ cũng được mà không gọi là thơ cũng được. Bởi chúng chẳng vần điệu trau chuốt, song tuôn phát bất thần từ nguồn mạch nào đó thầm và sâu kín tận tâm tư. Chân thành rất mực. Là tiếng hát say sưa lồng lộng phún xuất thiên tải nhất thì, dẫu thế nào, cũng một lần bi bô lời trẻ đồng xanh ...


1.
Trà ơi lên nắng chút son
Tàn khuya gió thổi người còn bên song.

2
Rồi tất cả trả lời cho tất cả
Tiếng chuông từ thẳm thẳm vọng ngân vang
Rơi rơi rớt rớt rơi từng trống trã
Nỗi mang đời đời đã giữa trần gian

Từng sợi trắng kết đan từng sợi trắng
Trải con đường màu cổ cổ ngoài phương
Sau sau trước trước sau phải chẵn
Một lần men một túy lúy là đương.

3
Ra bên kia bờ sông mà xem nước
Chảy về đâu hay không chảy về đâu
Trời xuôi gió cánh chim điểm xuyết
Bao la trường không mênh mang qua mau.

4
Vầng trăng thấp thoáng mây thấp thoáng
Chiều khói màu thưa ráng ngọc trai
Hoang dã làng xa hẻo mọn
Cô thôn dáng núi dài.

5
Như vỡ mùa trăng tiếng cợt đùa
Sông dài núi thẳm hết nam mô
Vườn xanh xanh lá xanh xanh lá
Nắng ướp nồng hương thắm thắm hoa.


Chúng tôi đọc lại những bài thơ trong tập cảo bản của người bạn cũ - Hạnh Đạt. Bâng khuâng cho một thiên tài.